Hơn mười năm qua, em Trần Thanh Trung Hậu, ở thôn An Bình, xã Bình An, huyện Bắc Bình đã vượt qua nhiều khó khăn để chiến đấu với căn bệnh bướu máu, với những cơn đau hành hạ thể xác nhưng em vẫn lạc quan yêu đời, đó quả là một nghị lực phi thường khiến nhiều người vô cùng ngưỡng mộ.
Men theo con đường ngoằn ngoèo, hun hút, chúng tôi tìm đến ngôi nhà nhỏ hẹp, nằm trên Hồ Bo Bo, thuộc thôn An Bình, xã Bình An, huyện Bắc Bình. Đập vào mắt chúng tôi là hình ảnh một bé gái trên thân hình những bướu máu đang ngồi chơi vui vẻ với em gái, thỉnh thoảng hai chị em lại nở nụ cười tươi mỗi khi có người đến thăm hay trò chuyện. Trông cô bé 11 tuổi có cặp mắt to tròn đen láy chúm chím đôi môi khiến nhiều người xúc động.
Chị Biều Thị Trung Nghĩa , mẹ của bé Hậu cho biết: khi mới sinh ra, bé Hậu đã bị bệnh bướu máu bẩm sinh. Lúc bác sĩ thông báo cháu bị bướu máu, 2 vợ chồng chị không tin vào tai mình. Hai vợ chồng đưa cháu đi các nơi khác xét nghiệm cũng cho kết quả tương tự, chúng tôi rất sốc và khóc suốt mấy đêm liền. Căn bệnh quái ác đã hành hạ thân thể của Hậu. Đến năm học lớp 2, căn bệnh đã hủy hoại bàn chân phải, buộc phải cắt bỏ. Càng ngày bệnh tình của Hậu diễn biến ngày càng nặng. Chân phải đã mỏm cụt 1/3, các bướu máu dày đặc cả chân, bướu nhỏ, tụ huyết trùng. Chân trái các bướu đã ăn lan một phần. Các bướu máu đã ăn lan lên vùng bụng và cả trong bộ phận sinh dục của cháu. Mỗi lần Hậu đi tiểu thì nước tiểu thấm vào vết loét gây rát và đau nhức. Nhưng cháu rất lạc quan, hồn nhiên.
Theo các bác sĩ ở Bệnh viện Đại học Y Dược TP. Hồ Chí Minh căn bệnh của cháu gọi là hội chứng Klippel Trenaunay. Đây là căn bệnh quái ác, chưa có phương án điều trị thích hợp. Chỉ còn trông chờ các chuyên gia nước ngoài. Hoàn cảnh gia đình của Hậu lại quá khó khăn, Trước đây chị Nghĩa làm việc ở trừơng mẫu giáo Hòa Thuận còn chồng chị bị bệnh hiểm nghèo không lao động được. Thu nhập của gia đình chủ yếu dựa vào đồng lương của chị. số tiền chỉ đủ trang trải các chi phí hàng ngày. Hoàn cảnh gia đình càng khó khăn hơn khi cách đây 6 tháng, Bố em Hậu bị đột quỵ khi đi xuống suối múc nước cho em tắm. Đến chiều, mẹ bé Hậu đi làm về thì mới biết là anh đã chết tự lúc nào. Hiện tại, mẹ em còn đang nợ ngân hàng tiền ma chay cho chồng, tiền điều trị bệnh cho em và ba của em. Giờ trong căn nhà nhỏ, không có thứ gì đáng giá, chỉ còn lại 3 mẹ con nương tựa vào nhau.
Ý thức bản thân đang bị bệnh, bé Hậu không tỏ ra buồn bã mà luôn động viên bản thân và trở thành chỗ dựa tinh thần của mẹ. Mỗi lần thấy mẹ buồn, em lại ghé vào tai thủ thỉ an ủi “Con không sao đâu. Con không có đau. Mẹ đừng buồn nha”. Nghe Hậu nói như vậy, chị Nghĩa lại gạt nước mắt dặn lòng phải cố gắng. Hàng ngày, mẹ chở em đến trường trên quãng đường dài hơn 6 km. Dù đi lại khó khăn nhưng trong suốt 5 năm học ở Trường Tiểu học Lê Văn Tám, Hậu đều hoàn thành xuất sắc các nội dung học tập và rèn luyện. Khi được hỏi ước mơ là gì thì bé Hậu hồn nhiên đáp: Con muốn chân của con bình thường giống bạn bè con, để được đi học và đi chơi bình thường. Sau này con muốn làm đầu bếp để nấu những món thật ngon cho ông bà ngoại, mẹ, em gái và nhiều người khác nữa…”.
Vì hoàn cảnh gia đình quá khó khăn, mà chi phí mỗi lần chữa bệnh cho bé Hậu lại rất cao, gia đình không có khả năng gồng gánh. Vì vậy, cần lắm những tấm lòng hảo tâm, tiếp thêm sức mạnh để em vượt qua căn bệnh hiểm nghèo, sớm trở lại cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác./.
Chung Diễm